#Mẹ_ơi…!
Bước chân con nhỏ xinh đang đi qua từng bậc từng bậc tiến vào một ngôi chùa thật rộng lớn và thanh tịnh. Bàn tay con nâng niu một bông hoa cũng nhỏ xinh, con chầm chậm cùng cô giáo và các bạn làm một “nghi lễ” nhỏ trong ngày Vu Lan.
Con ngập ngừng…vì con chưa thực sự hiểu hết những giá trị truyền thống trong ngày lễ này, con cũng chưa đủ hiểu “chữ hiếu” trong câu ca dao “công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra…” nhưng…
Con cảm nhận được rõ lắm một điều gì đó vô hình giữa con và bố mẹ. Trong tiếng khóc ngày đầu tiên đi học của con, con chỉ ước ao mẹ ở đây ngay lúc này, trong nỗi buồn xa vắng buổi trưa khi cô dỗ dành con ngủ, còn thèm khát vòng tay mẹ và con có thể tủi thân thầm lặng hàng giờ, con trực trào dâng cảm xúc không gọi được thành tên, cả giận hờn cả sung sướng khi 1 ngày bố đến đón con về sớm hơn mọi khi. Trong da thịt con, mái tóc của con, ánh nhìn và tiếng nấc hay điệu cười, cử chỉ của con toàn là thấy bố, thấy mẹ mà thôi!
Cô giáo nói với con 2 từ bình an và con thấy cô trực khóc khi cô nói cô cũng cầu an tới bố mẹ mình. Vậy là con hiểu 2 từ ấy quan trọng như thế nào rồi. Con đang lớn để cảm nhận rõ hơn bình an trong đời sống và bình an trong nội tâm là như thế nào. Nhưng có 1 sự bình an là mãi mãi, mà chỉ có bố mẹ và con cùng biết, đó là: con mãi là con của bố mẹ, cho dù hôm nay con bé bỏng hay 1 ngày kia con khôn lớn! Được là con của bố mẹ là điều bình an nhất trong sự sống của con.
Tâm thư này con chưa nói được bằng lời, con gửi qua vòng tay con bé nhỏ vụng về ôm chặt bố mẹ, qua những ngày con khóc, con cười, con khờ dại… được không, mẹ ơi!
Album Ảnh ngày lễ Vu Lan: https://www.facebook.com/HOSpreschool/posts/1645804345443494
Video Khai giảng trải nghiệm: https://youtu.be/eR6_nba5Ay8